Năm ngoái, khi Trần Gia Mỹ gọi
điện thăm hỏi, tôi buột miệng kể:
- Chẳng hiểu tại sao, cứ hễ mỗi
lần nhớ Khải Minh, thầy lại nghĩ
đến cô H. H.
- Sao vậy thầy?
Ba tiếng ấy viết lên giấy trông hiền lành vô
tội, nhưng ai tinh ư nhận rơ chất giọng,
độ nhấn, v.v...
sẽ dễ dàng đoán ra Mỹ đă nghi ngờ,
suy đoán linh tinh khá bất lợi cho tôi. Tôi
đáp:
- Sao vậy hả? Th́ thầy đă “chẳng
hiểu tại sao” đấy thôi.
Mỹ đành bỏ dở cuộc “hỏi cung”,
chuyển sang “kênh” khác.
Thật ra, bảo rằng tôi buộc miệng nói
bừa th́ chẳng đúng tí nào. Nhưng suy diễn
linh tinh th́ lại sai quá xá.
Mấy lời tưởng như buột miệng
của tôi, thật ra có căn nguyên hẳn hoi như sau:
Một buổi sáng nọ - khoảng năm 1969 th́
phải - sau tiếng chuông báo hết giờ, tôi rảo
bước về pḥng giáo viên, chợt có một
luồng gió mạnh ùa theo. Bàn làm việc của cô H. H. đặt kề lối vào
nên bao nhiêu giấy má bay tán loạn. Cô đang
cuống quít nhặt nhạnh đặt lại chỗ
rồi lấy sách đè lên.
Nhận ra trong pḥng chỉ mới có hai người chúng
tôi. Tôi bạo miệng nói đùa:
- Nhớ đè luôn...
cả cô giáo nữa, kẻo gió bay mất!
Lập tức, H. H. rân rấn
nước mắt, giọng tức tối:
- Không được phép nói giỡn dzậy đâu!
Sao cô ta phản ứng mạnh thế nhỉ?
Quả thật khó lường nổi. Tôi luống
cuống:
- Thôi, cho xin lỗi!
Đáng lẽ tôi phải nán lại xem lời xin lỗi
của ḿnh được chấp nhận hay bị ném
trả lại, nhưng tôi đang vội “phi”
đến trường khác cho kịp giờ, không
nán lại cũng chẳng sao.
Hơn ba chục năm sau, nhân dịch thuê một
cuốn sách viết về Tâm lư nữ giới của
một giáo sư Nhật - qua bản Trung văn của
Ngô Mẫn Thông - Tôi mới biết tội của
tôi. Cơn lốc mini nọ bất quá chỉ làm
tổn hại vật chất gần bằng không, c̣n
câu nói đùa của tôi mới là gây tổn thương
tâm hồn cho cô H. H. không sao
tính xiết được.
Theo sách nọ th́ nữ giới quan tâm tối đa
về bản thân. V́ vậy, bất cứ cái ǵ
"soi” được bản thân là họ không hề
bỏ qua: một cánh cửa kính, một mặt bàn
i-nốc, một tủ bày hàng hóa v.v... đều bị họ tranh
thủ nh́n xem dung nhan ḿnh...
xanh sạch đẹp ra sao. Sách nọ cũng
lưu ư rằng tâm lư ấy chỉ ứng nghiệm
với nữ giới nguyên chất, đầy
đủ nữ tính, chứ không ăn thua ǵ với
kiểu nữ giới...
có râu mép, nốc rượu như hủ ch́m,
xả khói thuốc lá như ống pô xe hơi và
giải quyết xích mích bằng đấm đá.
Tâm lư ấy làm nữ giới dễ bị sa bẫy
phỉnh nịnh. Ai khen họ - dù nhảm nhí
đến mấy - cũng được họ
xếp hạng người tốt đáng gần, c̣n ai
chê họ - dù chỉ đùa vui - đều bị họ
cho là kẻ xấu đáng tránh. Vậy trước
một kẻ xấu...
bự con, cô H. H. chỉ
đành biết uất ức căm oán.
Thế mà lúc bấy giờ tôi lại bỏ đi,
lại chỉ xin lỗi lấy có. Chính vị giáo sư
tiến sĩ khoa Tâm lư học xă hội Đảo Điền
Nhất Nam ấy đă giúp tôi nhận tội tuy trễ
mất 36 năm (1969 - 2005). Cũng c̣n may là tôi
“sống giỏi” nên kịp ân hận, chứ “sống
dở” kiểu danh nhân như Vương Bột ở
Trung Quốc (25 tuổi) hay Alexandre đại đế
ở Macedonia (28 tuổi) th́ dù văn chương tài t́nh
cũng không kịp viết nổi lời xin lỗi hay
chinh phục xuất sắc (chiếm 2 triệu km2
lănh thổ) cũng không kịp... chiếm thiện cảm của... người ta!
Vậy th́: Thưa cô H. H.,
tôi nghiêm túc xin lỗi cô ạ!
|